Một mùa hạ có nắng vàng sở hữu màu kỉ niệm... Một mùa hạ gồm những trận mưa rào bỗng đến, rồi lại đi khôn cùng nhanh... Một mùa hạ làm vương nỗi bi thương không thương hiệu lên góc nhìn ai kia.... Một mùa hạ chưa xa mà đã nhớ...
Bạn đang xem: Gửi thời thanh xuân nhiều kỉ niệm của chúng ta
Bạn với tôi, từng người họ đều bao gồm một bức tranh cuộc sống của riêng mình. Thời gian, vấp váp ngã, khổ đau, cả thú vui và niềm hạnh phúc sẽ tạo nên sự sắc màu của bức tranh ấy. Sẽ sở hữu những mảng sáng sủa của thành công, bình yên trong cuộc đời và đa số mảng xám xịt khu vực mà ta yêu cầu vượt qua khó khăn, thách thức. Dẫu vậy rồi một khoảnh khắc... Các bạn sẽ giật mình... Bất chợt vẽ trên song môi một thú vui an nhiên... Rồi một chút tiếc nuối... Một loáng xót xa và... ứ lại là một nỗi bi thảm mang mác mang đến hoang hoải, ko tên... Đó là mảnh ghép muôn màu của tuổi tx thanh xuân trong cuộc sống mỗi bé người, quan trọng đặc biệt hơn cả là chiếc thuở dở dang còn cắp sách bên dưới mái trường đại học thân mến và cố là ta nhằm lại chỗ ấy một trong những phần tuổi thanh xuân...
Năm cuối cùng đại học chương cuối của thời sv hồn nhiên, mơ mộng chắc rằng là vị trí vui nhất, bi thiết nhất cùng “điên” độc nhất trong cuốn nhật kí đến lớp của từng người. Người ta bảo đại học khác cung cấp 3, cấp 2 những lắm, cũng đúng thôi! khi ấy, họ như thấy mình bước sang một trang mới, một hành trình mới. Ta sẽ không còn thường xuyên gặp mặt mặt những người bạn, thầy cô sẽ quen thân thọ nay. Lao vào sân trường, ngước lên bông bằng lăng tím new nở, vẫn còn đấy vương mùi hương trên cành, lòng lại thoáng gồm chút e dè, sốt ruột và... Bất an.
Nhưng rồi thời gian đã mang họ gần lại cùng với nhau. Lấp ló sau phần đa vạt nắng vàng trên sân trường giờ ra chơi là tiếng cười cợt khúc khích của mấy thằng bạn nô đùa, những mẩu truyện không đầu cũng không cuối, phần lớn buổi học thể dục sườn lưng ướt đẫm mồ hôi, các giờ ở ngoại khóa... Phần đông ngày tham gia vận động câu lạc cỗ AAF, được xúc tiếp với các anh chị em siêu giỏi và những tài lẻ xuất xắc ho. Bản thân còn ghi nhớ mãi những lần lên kế hoạch, viết bài, chạy chương trình rồi mong muốn ngóng trù trừ phản hồi của mọi người về chương trình. Nhưng lại dù công dụng có ra sao mình thật như ý vì trong veo cuộc hành trình này bản thân chưa lúc nào cảm thấy 1-1 độc, mặc dù có thế nào vẫn luôn luôn có những người dân bạn, người anh chị, thầy cô luôn sát cánh. Chúng ta vừa là nguồn tích điện tràn trề vừa là người luôn cho mình hồ hết lời khuyên nhủ khi bấp bênh nhất, là miếng ghép toàn diện để tuổi trẻ của bản thân trọn vẹn hơn.
Nhưng mình luôn thấy mình thật như ý vì trong suốt cuộc hành trình 4 năm đh mình luôn luôn có những người bạn, bạn anh tín đồ chị cùng với các thầy/cô luôn luôn sát cánh. Chúng ta vừa là nguồn tích điện tràn trề vừa là người luôn luôn cho mình hầu hết lời răn dạy khi bấp bênh nhất, là mảnh ghép vừa đủ để tuổi trẻ của chính bản thân mình trọn vẹn hơn.
Xem thêm: Xem Phim Xin Lỗi Anh Yêu Em Thái Lan, Xem Phim Xin Lỗi, Anh Yêu Em
Có một hôm mình vô tình trải qua lớp nghe giọng cô Chi, nán lại một lúc nghe cô nói câu thân thuộc “Chắc chắn chưa mình?” mà mình phì cười nhớ lại phần lớn ngày ngồi trong lớp của cô ấy nơm nớp lúng túng cô túm đầu lên hỏi, hại cô vặn vẹo vẹo tới lui, trả lời hoàn thành cô còn hỏi “chắc chưa?” thì sao mình dám “chắc”. Những tích tắc vặn vẹo cực khổ ấy bây giờ lại là giây phút mình ước muốn được quay lại biết bao.
Một điều đặc trưng nữa nhưng mà mình thấy mình rất suôn sẻ là khi gia nhập mái nhà tầm thường ở Khoa kinh tế tài chính và quản lý – trường Đại học tập Điện lực là mình được xúc tiếp với những thầy/cô trẻ, siêu thân mật và vai trung phong lý đưa về cho bản thân và các bạn thật nhiều hầu hết kiến thức, hầu hết kinh nghiệm thực tiễn là hành trang cho việc đó mình trên bước đường tương lai.
Trường Đại học Điện lực - Khoa tài chính và thống trị không cần là sàng lọc đầu tiên của bản thân mình trong kỳ thi năm ấy. Nhưng cho đến bây giờ, bản thân lại cảm thấy đó là sự việc may mắn trong cuộc sống thường ngày là điểm đến trước tiên trong cuộc sống mình.
Rồi vào một trong những ngày nắng đẹp mắt của mười năm sau, khi vu vơ nghĩ về phần nhiều gì sẽ qua, ta sẽ đề xuất bật cười cợt lắc đầu, từ hỏi: “Mình đã từng có lần như vậy sao?” Nhưng mặc dù chiếc máy thời hạn của Đôrêmon là bao gồm thật, cho bọn họ cơ hội quay trở lại nơi ấy từng nào lần đi nữa, tôi tin bạn, tôi và chúng ta vẫn sẽ chọn Khoa tài chính & thống trị – ngôi trường Đại học Điện lực với thầy cô- những người lái đò tận tụy, đã không quản nắng nóng mưa đưa gắng hệ sv tới bờ bến tri thức; với số đông bạn 1 thời cùng bi ai vui, tranh nhau miếng bánh, hay giận hờn vu vơ chỉ vày những hiểu nhầm nho nhỏ...; và... Với cả những nỗi niềm thật nhỏ tuổi nhặt, thật riêng tứ vì... Bạn ấy..., nhưng đã đi theo các bạn suốt trong những năm tháng về sau của cuộc đời...
Mai ta xa nhau rồi... Đã từ nhủ với chủ yếu mình phải khỏe mạnh mẽ, bởi tất cả họ đều ước ao giây phút cuối cùng ấy được toàn diện trong hạnh phúc. Nhưng kỉ niệm cứ ùa về, làm bé tim, khối óc nhỏ dại bé không đủ sức rào cản nổi mẫu dòng xúc cảm cứ nghèn nghẹn địa điểm ngực trái...Vậy là vẫn qua rồi 1 thời tuổi trẻ...và tôi để lại khu vực ấy một phần tuổi thanh xuân...