Xưa bao gồm đức thánh Khổng Lồ, chăm trông nom về nghề đúc và nghề rèn sinh sống hạ giới. Đức thánh thường xuyên thân hành đi lại những nơi; lúc giáng xuống miền này, lúc hiện ra xứ nọ, thành người trần, để tìm giải pháp dạy thêm cho những người thợ về kỹ xảo. Nhưng trong những khi theo dõi việc dạy nghề, đức thánh phân biệt đám đệ tử của bản thân mình có mọi kẻ còn phạm thói lọc lừa điên đảo. Do vậy, đức thánh lại phải đặt tâm chữa cả thói lỗi tật xấu của họ.
Bạn đang xem: Người thợ đúc
Có một fan thợ đúc rong vai quảy đôi người thương trong tất cả đủ các thứ đồ nghề linh tinh như lò bễ, khuôn, kéo, kìm, cặp, v.v… miệng thỉnh thoảng cất tiếng rao: – “Ai đúc nồi, đúc sanh, đèn, chiêng, thanh la, bình hương, bình hoa, biến hóa cũ thành bắt đầu không?”. Vốn nghề nghiệp và công việc thành thạo, yêu cầu hễ có ai điện thoại tư vấn đến, ông chỉ lúi húi làm cho một vài ngày là xong. Chũm rồi cơm ăn tiền lấy, ông lại quảy gánh lên vai gửi từ làng mạc này sang xã khác. Một hôm, từ sáng sớm, người thợ đúc đang bước rảo mang lại kịp phiên chợ. Đang đi, ông bỗng gặp mặt một con trai trai trẻ con tuổi, vai cũng quảy đôi bồ. Gã trai thấy ông thì đứng lại kính chào một phương pháp cung kính, rồi nói:
– xin hỏi thăm một tý. Nhỏ theo thầy con học nghề sẽ mấy tháng nay, rủi ro hôm trước đây, khi qua rừng, thầy trò lạc nhau, tìm suốt mấy ngày không ai biết cả. Xin hỏi ông, ông có gặp mặt một fan tên là Chu, trạc ngoài năm mươi, người cao cao, râu quai nón tốt không?
Người thợ đúc lắc đầu:
– Ta không hề chạm chán một fan nào như vậy.
Dừng một lát, anh chàng nói tiếp, vẻ khẩn khoản:
– thiệt khổ quá! nhỏ học với thầy lâu nay có biết nghề đúc chút đỉnh, còn ước ao học thêm cho thành thạo, ngạc nhiên thầy trò mọi người đi một đường. Bây giờ xin ông mang đến đi theo, nhỏ xin gánh gồng và hầu hạ chu tất. Chỉ cốt học tập được nghề nạm tay, ngoài ra không tất cả ý gì khác. Chẳng giỏi ông có lòng thương hạ cầm được không?
Người thợ đúc thoạt đầu nhìn chàng trai thấy đã dường như ngờ nghệch, ni nghe nói cầm cố thì tỏ ý coi khinh. Ông ta suy nghĩ bụng: – “Đi đúc rong thì chỉ một mình mình cũng đủ, đến đâu đã tất cả sẵn người của công ty nhà đáp ứng đó rồi. Giá bán thử gồm một tín đồ quảy gánh mang đến thì vẫn chính là đỡ mệt tuy thế sức mình còn khỏe, cũng chưa nên lắm. Vả chăng được một vài quan lại tiền công, không lẽ không chia cho người học việc”. Bèn đáp:
– Ta trông anh còn trẻ bạn non dạ, chú ý bàn tay còn white trẻo chưa sém tý nào. Học chiếc nghề này không phải dễ. Thôi, anh hãy trở về đi cày còn hơn!
Nghe nói, anh chàng chắp tay mong khẩn:
– Con cũng đã biết đúc võ vẽ, thầy hãy cho con theo. Nếu làm không được, tốt hầu hạ sơ sẩy thì lúc đó thầy đuổi con đi cũng không muộn!
Thấy hắn kêu năn nỉ và cam kết trung thành với mình, người thợ đúc bỗng nhiên đổi ý kiến, dìm lời. Phái mạnh trai đổi bi thảm làm vui, sụp xuống làm cho lễ “bái sư”, rồi loại trừ các thứ đồ nghề, nhập gánh của bản thân với gánh của thầy có tác dụng một, đoạn quảy gánh lên vai theo ông thầy mới.
Chưa cho chợ, đang có quý khách đón thầy trò về nhà thuê đúc một dòng sanh kích cỡ lớn. Bửa giá, thầy trò bắt tay vào đắp khuôn dựng lò thụt bễ, loay hoay vào mấy buổi đã làm cho xong. Cơ mà qua công việc, tín đồ thợ đúc thừa nhận thấy chàng trai học việc của chính bản thân mình còn hậu đậu về không còn sức, ngoài ra chưa biết cái gì cả.
Bởi thế, sau khi từ giã nhà nhà ra đi, trên đường, bạn thợ đúc cất tiếng mắng anh ta:
– Tao nghe ngươi nói có biết nghề võ vẽ yêu cầu tao bắt đầu nhận, tất cả ngờ đâu mi chỉ là món ăn hại.
Ông ta ko ngờ anh chàng học nghề không tỏ vẻ gì là thẹn thùng xuất xắc bối rối, chỉ ngước mắt nhìn mình rồi bình thản trả lời:
– Thưa thầy, con đi theo thầy cũ của con, học tập được bí quyết đúc khác kia, chứ chưa hẳn như bí quyết đúc của thầy vừa rồi.
Người thợ đúc ngạc nhiên, vội hỏi:
– Sao? mi nói mày học được bí quyết đúc không giống là đúc gắng nào?
– Thầy nhỏ không đúc nồi niêu, sanh chảo, bình hương, bình hoa, mà lại là đúc người: đúc người già thành người trẻ, đúc fan xấu thành tín đồ tốt.
Người thợ tưởng hắn mất trí bắt buộc càng sửng sốt:
– Ô, mày nói gì xa lạ vậy? Tao trước đó chưa từng nghe điều này bao giờ.
– Thưa thầy thật kia ạ! bí quyết đúc cũng dễ, không trở ngại nặng nhọc gì lắm. Chỉ phụ thuộc mấy dòng khuôn của thầy nhỏ để lại, bao gồm mang theo đây.
– Thưa thầy tuy con mới học võ vẽ, mà lại làm cũng dễ lắm, nhưng lại được nhiều tiền. Từng chuyến thầy làm nhiều lắm cũng bốn năm quan. Mà lại mỗi chuyến thầy cũ của nhỏ làm thì được phần đa một hai trăm quan lại là thường.
Người thợ đúc đi từ ngạc nhiên này đến kinh ngạc khác, mà lại thấy hắn ăn uống nói dường như chân thật, nên cuối cùng bụng cũng tương đối tin. Sau đó lại hỏi:
– Anh có tự tay đúc được như anh nói không?
– Thưa thầy, thầy con đã từng cho bé tự tay làm lấy một mình, nên chắc chắn rằng có thể làm được.
– cố thầy anh rao hàng chũm nào?
– Thầy con thường rao cố này: “Nào ai mong muốn đúc tín đồ xấu thành tốt; domain authority mồi tóc bạc đãi đúc thành sắc nõn nà; ông lão tám mươi thành đứa con trẻ mười ba; bảy mươi đúc thành mười bảy ko nào? “.
Xem thêm: Túi Đeo Chéo Nam Giá Rẻ Hà Nội Uy Tín Chất Lượng Nhất, Túi Đeo Chéo Nam Giá Tốt Tháng 2, 2022
Nghe rõ đầu đuôi, càng thêm tò mò, fan thợ đúc chỉ hy vọng anh học nghề làm ngay cho doanh nghiệp xem tận mắt, tức thời bảo hắn:
– Thôi bây giờ tôi hãy trợ thời nghỉ quá trình của tôi, để xem bí quyết làm ăn của anh chút đã, anh cứ rao như thế đi! Nếu gồm ai thuê, thì anh thử làm cho tôi xem. Nhưng bắt buộc nhớ nếu có xẩy ra việc gì thì tôi không biết đâu nhé nhé!
Từ tiếng phút đó, thầy nhường mang lại trò rao và liệu tính hết đầy đủ việc. Đến một làng mạc nọ, một fan phú hộ nghe giờ đồng hồ rao liền gọi vào hỏi:
– Bảy mươi đúc thành mười bảy là cố nào?
Chàng con trẻ tuổi đáp:
– tương tự như nồi cũ đúc thành nồi mới thôi! Nhưng đây là đúc người: không đẹp ra xinh giòn, già yếu đuối thành trẻ con khỏe.
Nhà chủ nói:
– Tôi có ông cụ, tuổi đã xung quanh bảy mươi, yếu hèn lắm ở liệt đã mấy năm nay, giả dụ đúc mang lại trẻ và khỏe lại được thì giỏi quá! tuy nhiên anh lấy từng nào tiền công?
– Tôi mang rẻ ông một trăm năm mươi quan, và cơm ăn cho cả hai thầy trò. Ngoại trừ ra, phải gồm hai mươi sảo than, mượn mang đến tôi một chiếc bung bố mươi cùng dọn mang đến tôi một gian phòng kín, không nhằm một ai được nhòm vào.
– Nếu làm được thì trăm rưởi quan lại cũng không đắt, nhưng mà vị phỏng chết bạn thì nỗ lực nào?
– Nếu chết thì tôi xin bồi mạng. Tôi sẽ biên giấy cam đoan cho ông.
Người thợ đúc từ đầu đã chăm chú theo dõi việc làm của anh ấy học nghề. Ông thấy anh ta có vẻ thông thạo. Trước hết, anh xin giấy bút viết tức thì tờ cam đoan. Vào giấy, anh hẹn nếu có tác dụng không hoàn thành thì không nhận tiền, hoặc nếu làm cho cho quý khách chết giỏi bị yêu thương tích gì thì xin chịu tù tội. Vậy rồi ung dung canh cho cơm nước vào đâu đấy, anh dẫn thầy vào buồng kín lấy khuôn ra đánh đi nặn lại, vừa làm vừa bày vẽ từng tý mang lại thầy. Quá trình chỉ trong một buổi là xong. Loại bung được bắc lên một phòng bếp lửa hồng. Đoạn, anh đưa ông già vào buồng lột áo xống đánh vơi một cái. Ông già bửa lăn ra chết. Không hoảng sợ chút nào, anh gửi xác ông già bỏ vào bung, đổ nước vào, rồi vừa thụt bễ vừa đảo. Sau tía ngày tía đêm nước trong bung sẽ trở bắt buộc quánh. Sau cuối anh bưng bung nước ấy đổ vớ vào khuôn. Đợi nguội tía ngày cha đêm nữa, anh mới tháo khuôn ra. Trái nhiên có người từ trong đó dần dần cựa quậy, rồi nhỏm dậy bước ra, mặt mũi vẫn còn phảng phất mẫu mã ông già, tuy vậy má hóp hóa thành má căng, tóc tệ bạc đã trở phải đen nhánh.
Suốt mấy ngày tín đồ đúc hồi hộp ngóng đợi, bây giờ mới thở phào khi tín đồ chết đang sống lại, lại khỏe và trẻ quả thật lời rao. Chủ nhà thấy cha mình được “cải lão hoàn đồng” thì mừng húm bội phần. Ông ta vội với tới bỏ trên bàn một trăm năm mươi quan tiền bó mo cùng nhiều khuyến mãi vật, rồi tỏ lời cảm ơn nhì thầy trò. Chàng trai học nghề phân tách ngay cho thầy mình một nửa. Fan thợ đúc vui lòng quá đỗi, ngợi khen phái mạnh trai không còn lời. Trong bụng ông ta thầm nghĩ:
– kể ra có tác dụng cũng chẳng khó mà lại được nhiều tiền. Vậy mà tự lâu không có bất kì ai biết cả.
Hai thầy trò tự giã nhà chủ ra đi. Tới một xã khác, một ông lái buôn phong lưu gọi chúng ta vào để thuê đúc lại người vợ cả sống lưng đã gù, răng sẽ rụng. Công việc lại ra mắt hệt như trước: cũng viết giấy cam đoan, cũng chuyển khuôn ra đắp, rồi cũng đánh chết bà già cho vào bung. Nhưng lần này thì người thợ đúc không thể hồi hộp. Hắn xắn tay áo giành lấy các bước ở tín đồ học trò và cần cù làm đủ đa số chuyện. Sau sáu ngày sáu đêm hóng đợi, khuôn được tháo dỡ ra. Quả nhiên, bà lão đã biến thành người tố nữ khiến cho ai nấy rất nhiều trầm trồ ghê ngạc.
Khi cụ lấy phần đông quan tiền giỏi của anh học tập nghề trao ch o, tín đồ thợ đúc suy nghĩ: – “Tất cả phép lạ hồ hết ở trong loại khuôn kia cả. Chỉ nhờ bao gồm mấy mẫu khuôn của ông thầy hắn giữ lại mà tạo sự bộn tiền. Hừ! một cái nghề ngon ăn uống biết bao nhiêu! chắc rằng trẻ nhỏ nó cũng làm cho được. Tội gì cơ mà không chiếm phần lấy để 1 mình hưởng lợi!”.
Nghĩ vậy, một hôm vừa cho một xã kia, tín đồ thợ đúc liền cho trình xóm trưởng, vu mang đến anh học tập nghề của chính bản thân mình đã đánh tráo mấy nén bạc. Con trai trai núm sức biện hộ lại tuy thế anh không làm sao minh oan được vì chưng lúc giở ra khám, mấy nén tệ bạc có ghi lại không biết nguyên nhân lại nằm lù lù trong “ruột tượng” của anh. Sau cuối anh bị làng mạc trưởng mang lại đóng gông lại nhằm giải lên quan. Tín đồ thợ đúc bèn chỉ chiếm lấy toàn bộ đồ nghề rồi quảy gánh đi miết. Hắn đi mang lại một làng xa bắt đầu dừng lại, thừa nhận đúc thuê cho 1 nhà nọ nhằm “cải lão trả đồng” một ông già bên cạnh tám mươi tuổi. Bắt chước người học trò, hắn cũng làm giấy cam đoan tử tế, rồi cũng giở khuôn ra sơn tô đắp đắp như kiểu dáng hắn đã có chỉ vẽ. Khi đưa ông già vào buồng, hắn cũng choảng mang lại ông già một vố bị tiêu diệt lăn, đoạn bắt tay vào những công việc như hắn đã làm cho lần trước. Tuy vậy khốn thay, sau mấy ngày đêm, mở nắp khuôn ra, hắn đơ mình do nước vẫn không đông lại thành người. Hết sức lo sợ, hắn lại cầm chờ thêm bố ngày cha đêm nữa mà lại vẫn ko thành công. Mấy người con ông già chờ mãi ko được, bèn phá cửa phòng mà vào. Hắn hoảng quá, xin khất thêm tía ngày ba đêm nữa. Lại bố ngày cha đêm nữa trôi qua. Cuối cùng khi mở nắp khuôn hắn bắt đầu thật sự tốt vọng. Mấy bạn con ông già xông lại, bắt trói bạn thợ đúc đánh cho một trận thừa sống thiếu hụt chết, rồi đóng gông nhằm giải lên quan.
Trên mặt đường đi, cổ có gông, bản thân thâm tím bởi đòn, người thợ đúc bất chợt thấy sự trừng phạt về lòng tham lam xảo quyệt của mình. Hắn hết sức hối hận. Mồm hắn hết lời ước khẩn đức thánh Khổng Lồ, hứa xin chừa các thói lỗi tật xấu, với xin đức thánh run rủi cho anh học nghề trở lại để cứu vãn hắn khỏi tử tội. Hắn lầm rầm ước khẩn trong cả mấy ngày trời. Đến ngày lắp thêm ba, dịp hắn đang bị tuần dẫn giải từ buôn bản lên huyện, vừa gạnh vào cửa hàng nghỉ chân thì đột nhiên thấy người học nghề của bản thân đang ngồi uống nước ở quán. Bạn thợ đúc tức khắc sụp lạy như tế sao, với xin anh học trò hãy rón tay có tác dụng phúc. Anh học trò cười mà lại rằng:
– thiết yếu ta là vĩ đại đây. Ta không ngờ bụng dạ của lũ các ngươi lại cay nghiệt đến thế. Đáng lý ta còn trị tội nặng rộng nữa, tuy thế đã tỏ lòng ân hận hận thì cũng tha cho. Những ngươi đề xuất lo bảo nhau: đã đi làm cái nghề của ta thì ko được gian dối lường gạt tín đồ khác. Mặc dù có nghèo khổ đến đâu, lương trọng điểm cũng yêu cầu cho vào sạch.
Nói vừa xong xuôi lời thì vụt một cái, mọi fan không thấy anh học tập trò đâu nữa. Tuy thế giữa cơ hội đó, từ ngoại trừ cửa, một fan con của ông già sẽ hộc tốc bước vào, nói ko ra hơi:
– Thôi chớ giải bạn ta đi nữa. Cha tôi vẫn sống lại rồi, hiện giờ đang cựa quậy làm việc trong khuôn.
Người ta nói từ bỏ đấy về sau những bạn làm nghề đúc ai ai cũng sợ đức thánh Khổng Lồ; không có ai dám quỷ quyệt khi hành nghề, độc nhất là vẫn cùng làm cho với nhau thì không bao giờ lừa dối nhau.