Palatino LinotypeBookerlyMinionSegoe UIRobotoRoboto CondensedPatrick HandNoticia TextTimes New RomanVerdanaTahomaArial
Tôi thường gặp nhiều chuyện tai ác đản, nhưng thường thì cảm xúc lạ lẫm qua nhanh, chẳng mấy chốc tôi không còn nhớ gì nữa.
Tôi thường gặp nhiều chuyện tai ác đản, nhưng thường thì cảm xúc lạ lẫm qua nhanh, chẳng mấy chốc tôi không còn nhớ gì nữa.
Bạn đang xem: Kẻ cắp tia chớp
Nếu có ảo giác nhì mươi tư giờ một ngày, bảy ngày một tuần, kiên cố tôi sẽ không còn chịu nổi.Suốt năm học tập ấy, trong khi cả trường cố tình hùa nhau nghịch tôi thì phải. Bọn họ tỉnh bơ bảo rằng cô Kerr, gia sư tóc quà xinh đẹp, người tôi chưa khi nào gặp cho đến lúc cô lên xe cộ buýt vào thời điểm cuối buổi tham quan là thầy giáo dạy môn đại số từ bỏ hồi Giáng sinh mang lại giờ.Thỉnh thoảng, vì mong mỏi bắt quả tang bằng hữu nói dối, tôi vờ vô tình hỏi về cô Dodds nhưng mà họ chỉ trố mắt nhìn lại như thể tôi bị lẩn thẩn vậy.Vì vậy tôi gần như là tin lời bọn họ rằng cô Dodds chưa lúc nào có mặt trên đời.Nhưng chỉ gần như thôi.Duy chỉ có Grover ko lừa được tôi. Lúc nghe đến tôi nhắc cô Dodds, nó lừng chừng giây lát rồi new bảo không tồn tại cô giáo làm sao tên như vậy. Nhưng tôi biết nó nói dối.Rõ ràng gồm chuyện gì đó không ổn. Lúc ở bảo tàng nhất định tất cả chuyện nào đó bất hay xảy ra.Ban ngày, tôi không có nhiều thời gian nghĩ mang đến chuyện ấy. Dẫu vậy ban đêm, lắm lúc tôi đơ mình toát những giọt mồ hôi lạnh choàng tỉnh từ giấc mơ có hình ảnh cô Dodds cùng với móng vuốt sắc nhọn và cánh dơi to tướng.Thời tiết tiếp tục diễn biến bất thường khiến cho tâm trạng tôi không vấn đề gì vui lên được. Một tối một cơn sốt lớn vẫn quét sạch những cửa sổ ở ký kết túc xá khu vực tôi vẫn ở. Mấy ngày sau, đài loan tin vòi dragon lớn chưa từng thấy xuất hiện ở thung lũng Hudson cùng tiếp đất cách học viện chuyên nghành Yancy bao gồm mười lăm dặm. 1 trong những hoạt động hiện tại của môn học lịch sử dân tộc là đếm số lượng rơi xuống bất thường của các loại trang bị bay bé dại do những cơn gió giật bất ngờ gây buộc phải ở khu vực Đại Tây Dương trong năm đó.Từ đó ban đầu quãng thời hạn tôi luôn luôn vô cớ cáu kỉnh và cạnh tranh chịu, mặt khác lực học đuối dần, điểm D dần thay thế bằng điểm F. Tôi pk với Nancy cùng đám các bạn nó hay hơn và phần lớn tiết như thế nào tôi cũng trở nên thầy cô tống ra bên ngoài hành lang.Cuối cung, tôi đã ôm đồm lại thầy Nicoll, thầy giáo dạy môn Ngữ văn lúc thầy cứ hỏi đi hỏi lại rằng: lý do tôi lười học tập môn thầy thừa thế. Tôi ví thầy với “con sâu rượu”, cho dù tôi không cứng cáp lắm về nghĩa vủa nó. Nhưng lại nó nghe có vẻ như rất hay.Tuần sau đó, thầy hiệu trưởng viết thư gửi người mẹ tôi xác nhận tuyên tía rằng: Năm học sau, tôi không được mời lại học viện Yancy nữa.Tôi cay cú nghĩ thầm: “Càng tốt. Gắng lại hóa hay.”Tôi nhớ công ty kinh khủng.Tôi ao ước được sinh sống với chị em trong căn hộ bé xíu như loại tổ cò ở khu Thượng New York dù cho có phải học tập trường công và nghiến răng nhịn ông cha dượng đáng ghét say sưa cờ bạc tình tối ngày.Tuy nhiên, học viện Yancy cũng có thể có thứ làm cho tôi bắt buộc nhớ nhung. Như thế nào cảnh rừng cây tĩnh lặng ngoài cửa số phòng ký túc xá, nào cái sông Hudson bay bổng phía xa xa, như thế nào mùi cây thông thoảng bay trong gió. Tôi đã nhớ Grover. Nó là bạn tốt tuy bao gồm hơi khác người. Tôi lo mang lại nó lắm: quý phái năm không tồn tại tôi ở bên, lừng khừng nó có trụ nổi không.Còn nữa, tôi vẫn nhớ lớp học tiếng Latinh, nhớ mọi buổi kiểm tra đầy vui nhộn của thầy Brunner. Tôi đã không lúc nào quên bạn thầy từng đặt lòng tin nơi tôi, nói tôi cố định sẽ học hành tấn tới.Đến thời điểm ôn thi cuối cấp, tôi chỉ dồn sức học tập môn Latinh. Tôi không quên hôm sinh hoạt viện bảo tàng, thầy Brunner bao gồm bảo môn thầy dạy tất cả tầm đặc biệt quan trọng sống còn cùng với tôi. Dù thiếu hiểu biết nhiều nguyên do, dẫu vậy tôi ban đầu tin thầy nói đúng.Buổi tối trước ngày thi, tôi chán nản chí cho nỗi ném cả cuốn lý giải về thần thoại Hy Lạp của Cambridge. Từ bỏ ngữ như nhảy đầm múa trước mắt, con quay vòng vòng xung quanh đầy tôi. Những chữ cái giống tín đồ cưỡi ván trượt, hết lộn lên lại nhào xuống. Tôi tất yêu nào ghi nhớ được sự khác nhau giữa Chiron<2> với Charon<3>, Polydictes<4> với Polyphemus<5>. Còn cách chia đụng từ tiếng Latinh ư? Quên nó đi.Tôi run sợ đi cho tới đi lui vào phong, cảm xúc như cả bọn kiến lửa đang trườn trong áo sơ mi.Tôi nhớ nét phương diện nghiêm trang và cặp mặt sáng nghìn năm tuổi của thầy Brunner. Giờ đồng hồ thầy văng vẳng bên tai: “Trò Percy Jackson, tôi chỉ gật đầu đồng ý ở em số đông gì tốt đẹp nhất mà thôi.”Cố trấn tĩnh, tôi khom người xuống nhặt cuốn sách lên.Trước nay, tôi trước đó chưa từng nhờ thầy giúp. Có lẽ lần này, giả dụ tôi hỏi thầy Brunner, thầy sẽ đến lời răn dạy hữu ích. Hoặc ít nhất tôi cũng có thời cơ xin lỗi trước khi nhận điểm F bụ bẫm cho bài bác thi Latinh ngày mai. Tôi không thích rời học viện chuyên nghành Yancy với trung tâm trạng day hoàn thành khôn nguôi vị đã khiến cho thầy Brunner suy nghĩ mình là kẻ thất bại.Hầu như phòng nào thì cũng tối đen, vắng tanh vẻ, chỉ riêng cửa phòng thầy Brunner hé mở. Ánh đèn từ phía bên trong hắt ra cố ngang hành lang kéo dài đến tận cửa lớn.Khi phương pháp cửa phòng thầy tía bước chân, tôi nghe bao gồm tiếng nói vọng ra. Thầy Brunner vừa hỏi câu gì tôi nghe ko rõ, chie nghe rõ ràng tiếng Grover trả lời:- ... Lo mang lại Percy, thưa thầy.Tôi sững người.Thường thì tôi xa lạ nghe lén ai bao giờ. Nhưng giả sử bạn cùng tuổi tôi, tôi thách chúng ta không nghe ví như biết bạn bạn thân nhất của bản thân mình đang nói chuyện với fan lớn về chủ yếu mình.Tôi nhích lại ngay sát hơn.Tiếng Grover vang lên:- ... Một mình trong hè này. Ý em là, bầy “Người Tử Tế” đã có mặt trong trường! khi ta biết chắc, đàn chúng cũng biết luôn.Thầy Brunner đáp:- Nếu họ giục giã cậu ấy chỉ làm thực trạng thêm xấu đi. Ta bắt buộc thằng nhỏ bé chín chắn rộng chút nữa.- cơ mà cậu ấy không hề thời gian nữa. Mùa hạ chí là hạn chót rồi…- Ta sẽ giải quyết và xử lý việc này nhưng không cần đến cậu ấy. Grover này, để thằng nhỏ xíu tận hưởng yên bình được ngày nào hày ngày ấy.- Thưa thầy, tuy thế cậu ấy đã nhận thức thấy bà ta…Thầy Brunner khăng khăng:- vì chưng tưởng tượng thôi. Sương Mù che phủ toàn cỗ học trò và đội ngũ thầy giáo đủ nhằm cậu ấy tin điều ngược lại.- Thưa… Tôi… tôi cần thiết một lần nữa không hoàn thành nhiệm vụ. - Giộng cậu ấy nghẹn lại, - Ngài cũng biết trường hợp lần này thất bại, tôi sẽ gặp chuyện gì rồi.Thầy Brunner vơi giọng:- không có chuyện kia đâu, Grover. Đáng lẽ ta đề xuất để mặc bà ta, ko can thiệp. Mà thôi, giờ cậu chỉ việc giữ mang đến Percy toàn mạng đến mùa thu tới…Cuốn sách giáo khoa môn thần thoại cổ xưa học tuột khỏi tay tôi, rơi xuống đất nghe tiến công “thịch”.Thầy Brunner im bặt.Tim đập như trống làng, tôi nhặt nhanh sách và gặm đầu cắn cổ trở xuống sảnh.Một bóng đen vụt qua khung cửa kinh sáng sủa đèn trước chống thầy Brunner. Mẫu bóng cao lớn hơn ông thầy cả đời ngồi xe lăn khôn cùng nhiều, cố lăm lăm vào tay một thứ cực kỳ giống cây cung.Tôi đẩy cấp tốc cánh cửa gần nhất và lẻn vào trong.Mấy giây sau, tôi nghe giờ lộp cộp-lộp cộp-lộp cộp như gồm ai dọng súc gỗ xuống sàn vang lên, kế đến là giờ khụt khịt như thú đánh hơi bên cạnh cánh cửa ngõ phòng tôi vẫn nấp. Một cái bóng black sì, cao to giới hạn ngay trước tấm kính cửa giây khắc rồi đi tiếp.Mồ hôi rã thành chiếc xuống cổ tôi.Tiếng thầy Brunner nơi đâu đó ngoài hiên nhà vọng lại nghe lào xào:- không có gì cả. Từ hồi Đông Chí mang đến giờ, lao động trí óc ta làm thế nào ấy.Grover đáp:- Tôi cũng vậy. Mà lại tôi thề là…Thầy giáo ngắt lời:- Thôi về cam kết túc xá đi. Tương lai thi mấy môn tức tốc đấy, nhớ học cho giỏi vào.- Ông nhắc chi cho thêm nản vậy.Đèn trong văn phòng thầy Brunner vụt tắt.Tôi đứng chờ trong phòng buổi tối và tưởng thời gian như xong trôi.Mãi sau, tôi chuồn ra hành lang và về bên phòng.Grover nằm trong giường, điềm nhiên ôn bài trọng tâm thi vào vở ghi môn Latinh như thể nó đang chưa xuống nệm từ tối đến giờ.Nó nheo mắt:- Vừa đi đâu về thế? trực thuộc hết bài xích chưa mà ung dung thừa vậy?Tôi yên ổn lặng, ko nói ko rằng.Grover nhíu mày:- Trông cậu thất thần không kìa. đầy đủ chuyện ổn cả chứ?- Chỉ… khá mệt thôi.Tôi con quay đi nhằm nó không chú ý mặt tôi mà đoán già đoán non và sửa soạn đi ngủ.Tôi thiết yếu hiểu thông tin vừa nghe được dưới nhà. Tôi chỉ ước toàn bộ đều là tin tức của trí tưởng tượng của riêng tôi cơ mà thôi.Nhưng tất cả một điều quá rõ rang: Thầy Brunner và Grover bí mật nói chuyện với nhau vê tôi. Bọn họ tin dĩ nhiên tôi sắp gặp nạn.Chiều hôm sau, vừa ra cho cửa chống thi sau khoản thời gian làm bài thi môn giờ Latinh dài ba tiếng, mắt tôi như nhảy đầm múa với những cái tên Hy Lạp với La Mã cổ kính tôi đã viết sai. Toi nghe tiếng thầy Brunner điện thoại tư vấn giật lại.Tôi thoáng băn khoăn lo lắng rằng thầy phạt hiện tối hôm trước tôi nghe lén chuyện của thầy tuy thế hóa ra tôi lo hão.- Percy này, đừng nản lòng khi bắt buộc rời học viện Yancy nhé. Theo thầy… vắt là thượng sách, em ạ.Giọng thầy như an ủi, nhưng câu chữ thầy dùng khiến cho tôi ngượng chín cả người.Dù thầy hết sức khẽ khàng, dẫu vậy mấy bạn chưa làm ngừng bài còn trong phòng nghe thấy hết. Nhỏ tuổi Nancy Bobofit chú ý tôi bĩu môi và gửi loại nụ hôn gió chế nhạo.Tôi lẩm bẩm:- Em biết rồi ạ.Thầy hết cho xe chạy lên, lại mang đến xe chạy đẩy lùi xuống như thể thầy lần chần phải nói gì:- Tức là... Em không phù hợp với trường này. Thế cho nên sớm muộn gì em cũng nên rời trường thôi.Mắt tôi cay xè.Thế đấy! fan thầy tôi kính trọng duy nhất đứng trước mặt cả lớp và bảo trực tiếp rằng tôi không có công dụng tiếp tục theo học tập được nữa. Suốt một năm qua thầy luôn tin tưởng tôi, vậy mà hiện giờ thầy bảo số tôi thể nào cũng trở nên tống cổ ngoài trường.Tôi run rẩy:- Dạ phải.- Không, không hẳn như em nghĩ đâu.Xem thêm: 300+ Tên Tiếng Anh Hay Dành Cho Nữ, Tên Tiếng Anh Hay Cho Nam Và Nữ
Tôi nói nhăng nhít gì vắt này. Tôi ý muốn nói là… em ko hề bình thường một chút nào. Tôi không còn có ý…Tôi giảm ngang:- Cảm ơn thầy! Cảm ơn thầy đã nhắc em điều đó.- kìa Percy…Nhưng tôi đã cắn cúi vứt điTrong ngày sau cùng của học tập kỳ, tôi tống hết xống áo vào va li.Đám nam nhi cười nói với khoe nhau dự định cho kỳ nghỉ mát hè sắp đến đến. Một đứa bảo đã thực hiên chuyến đi bộ đường trường xuyên giang sơn Thụy Sĩ xinh đẹp. Đứa khác khoe sẽ lái du thuyền ở biển lớn Carribbea cả tháng. Cũng giống như tôi, chúng hầu hết là phạm nhân vị thành niên, chỉ bao gồm khác là nhà chúng giàu nứt đố đổ vách. Tía chúng toàn là tổng giám đốc tập đoàn xuyên non sông nọ hay đại sứ Hoa Kỳ ngơi nghỉ nước kia, hoặc ít ra cũng là một trong những nhân đồ dùng nổi tiếng. Còn tôi chỉ với đứa cha căng chú kiết, xuất thân xuất phát từ 1 dòng bọn họ chẳng tất cả ai nên danh cả.Bọn các bạn hỏi tôi hè định làm cho gì.Tôi bảo đã về Manhattan cùng với mẹ.Tôi che chúng chuyện hè này tôi vẫn dắt chó đi dạo thuê để kiếm chút chi phí mọn hoặc gõ cửa ngõ từng nhà chào bán phiếu sở hữu báo lâu năm hạn nhằm cung phụng cho thói cờ bạc đãi của thân phụ dượng. Tất cả thế, ông new cho tôi ăn uống ngày nhì bữa. Nếu như mong muốn có thời hạn rảnh rỗi, tôi đã lại ôm đầu lo cháy ruột vì lừng khừng sẽ học nơi đâu khi bắt đầu năm học mới.Nghe tôi nói, một đứa trong nhóm đáp:- À, nỗ lực cũng hay.Đoạn nó cù sang với mấy đứa kia tán gẫu tiếp như thể cái thằng tôi chưa từng tôi trên trên đời.Tôi sợ độc nhất vô nhị là buộc phải từ biệt Grover, nhưng mà hóa ra tôi lo hão. Nó đã cài đặt sẵn vé xe buýt về Manhattan, cùng chuyến cùng với tôi luôn. Vậy là trên đường quay về thành phố, công ty chúng tôi lại vai kề vai sát cánh ngồi sát bên nhau.Dọc đường, Grover cứ hồi hộp ngoái nhìn chằm chặp vào lối đi giữa hai mặt hàng ghế để quan sát quý khách trên xe.Tôi nhớ rất rõ ràng mỗi lần rời học viện chuyên nghành Yancy , Grover lại hoảng hốt, nhấp nhổm như ngồi bên trên chảo lửa như thể nó biết hung tin thế nào thì cũng đến.Lúc đầu tôi tưởng nó sợ hãi bị trêu chọc. Tuy thế trên xe buýt, ai rỗi hơi trêu ghẹo nó chứ.Cuối cùng, chịu không nổi tôi bèn bảo :- search mấy “Người Tử Tế” chứ gì ?Grover đơ thót bản thân :- Cái… dòng gì? Cậu vừa nói gì?Tôi bèn nói thật là đang nghe lén nó và thầy Brunner nói chuyện đêm trước ngày thi.Mắt Grover giật liên hồi:- Cậu nghe được gì rồi?- À… gồm nghe được mấy câu. Mà lại này, Hạn chót vào ngày Hạ chí nghĩa là gì thế?Grover nhăn như bị:- Thôi nhưng mà Percy… Hôm ấy, chẳng qua tớ lo mang lại câu quá đề xuất mới ra nông nỗi. Ý tớ là cậu ảo tưởng về việc cô giáo dạy dỗ toán là quỷ dữ đấy.- tuy thế Grover…- Tớ bèn bảo thầy Brunner rằng cậu đang bị căng thẳng vượt mức. Bằng chứng là trường làm gì có giáo viên nào thương hiệu Dodds, cùng với lại…- Này Grover, cậu dối trá dở lắm.Hai tai nó đỏ lựng như mồng gà.Nó lục biu áo lấy tấm danh thiếp nhàu nát, dơ lem nhem:- Vậy cậu giữ tính năng này đi. Ngộ nhỡ hè tất cả cần đến tớ thì cứ gọi.Trên tấm giấy nhỏ có loại chữ hoa kiểu cầu kỳ làm chứng khó đọc của tớ thêm trầm trọng. Tồn tại tôi mới nhìn ra văn bản sau:Grover UnderwoodNgười trông giữĐỒI bé LAILong Island , New York009-0009- bé lai là...Grover gắt:- Chớ nói to! Đó là địa chỉ nơi tớ ở... Vào hè.Tôi bi hùng nẫu ruột. Hóa ra, Grover gồm nhà nghỉ dành riêng cho mùa hè. Tôi chưa khi nào nghĩ đơn vị nó cũng nhiều như đại nhiều số bọn bạn học tập trong học viện Yancy.Mặt tôi như chuyển đám :- Ra thế. Vậy vào hè, nếu có muốn ghé dinh thự nhà cậu, tớ call số này à?Nó gật đầu:- Hoặc… khi tất cả chuyện, cậu buộc phải tớ giúp.- Hè tớ đề xuất cậu có tác dụng gì?Tôi cố ý ăn nói phũ phàng.Màu đỏ lan từ khía cạnh xuống cổ Grover:- Percy này, thực tế là tớ... Tớ phải bảo đảm cậu.Tôi trợn mắt nhìn nó.Suốt năm học tập vừa rồi, tôi phải loạn đả không biết từng nào lần để bảo đảm an toàn Grover khỏi bị tóm gọn nạt. Gần cho ngày chia tay, tôi mất ăn uống mất ngủ vày lo không có tôi, Grover đang sống ra sao khi bắt đầu năm học tập mới. Và bây chừ nó lại hành động như thể bạn cần được bảo đảm là tôi ấy. Tôi bèn hỏi nó:- Grover này, đúng chuẩn thì cậu đang đảm bảo an toàn tớ khỏi đồ vật gi thế?Một music ken két vang lên bên dưới chân đàn tôi. Khói đen bốc ra trường đoản cú bảng đồng hồ đeo tay và cả xe cộ buýt bốc hương thơm như trứng thối. Bác lái xe lẩm nhẩm nguyền rủa cùng tấp xe ngay cạnh lề con đường cao tốc.Mấy phút sau, có tiếng lẻng xẻng trong vùng chứa động cơ xe. Bác tài bảo toàn bộ hành khách đề xuất xuống xe cộ ngay.Grover cùng tôi tránh xe như bao tín đồ khác.Mấy chục con người đứng lố nhố ven bé lộ trải lâu năm tít tắp. Giả dụ xe không hỏng cùng không phải bước đi khỏi xe buýt như thế này, chẳng ai xem xét xem quần thể này ở trong địa phận nào. Bên đường phía công ty chúng tôi đứng toàn cây mộc thích cùng rác rến vì xe cộ qua mặt đường hất xuống. Liếc qua con đường trải nhựa bốc hơi dưới nắng chang chang sang bên kia đường, tôi chỉ thấy một siêu thị bán trái cây xây theo phong cách cũ.Hàng hóa vào tiệm trông rất tươi ngon: làm sao anh đào và apple đỏ như màu máu, làm sao quả óc chó và mơ tươi mởn, làm sao rượu táo bị cắn ướp lạnh đựng trong bình lớn. Tiệm không có khách, chỉ có cha bà già ngồi nghỉ ngơi ghế bập bênh bên dưới tán cây gỗ thích, vẫn đan một đôi vớ khủng tôi chưa khi nào thấy qua.Vớ gì cơ mà rộng như áo len, nhưng mà hình dáng đúng là vớ đi chân. Bà ngồi bên yêu cầu đan một chiếc, bà ngồi bên trái đan mẫu kia. Bà ngồi giữa ôm dòng rổ béo đựng cuộn gai xanh dương khổng lồ tướng, trông như cuộn dây điện.Ba bà lão này giống như trong chuyện cổ tích: khía cạnh xanh tái, domain authority nhăn nheo như vỏ trái cây héo, tóc bạc tình cột gọn gàng sau gáy, giấu sau vành khăn béo in hoa sặc sỡ cùng cánh tay ốm guộc thò ra từ tay áo váy bằng vải bông bạc phếnh.Nhưng lạ duy nhất là hình như họ dồn cả sáu nhỏ mắt vào tôi. Họ không ngắm quý khách tản ra thành các nhóm mà lại chỉ chú ý tôi… chằm chằm.Tôi liếc Grover định kể ngày với nó nhưng mặt nó white bệnh không thể hột máu. Đầu mũi nó giật giật.- Cậu sao thay Grover? nhưng này, nhằm tớ kể mang đến nghe…- Nói ngay xem tía bà kia tất cả nhìn cậu không? gồm hay không?- gồm nhìn. Lạ thường quá cậu nhỉ? lẽ nào chân tớ đi vừa cặp vớ ấy?- Thôi đừng đùa nữa. Vui lắm đấy nhưng đùa.Bà già ngồi giữa kéo ra chiếc kéo bự làm bằng vàng cẩn bạc, hai lưỡi kéo sắc lẻm, sáng loáng. Tôi nghe giờ đồng hồ Grover thở hào hển. Nó giục:- mình vào xe pháo đi, cấp tốc lên.- dòng gì? trong xe nóng như lò bánh mỳ ấy.- Lên xe ngay đi.Nó open bước vào tuy nhiên tôi cứ đứng lỳ.Bên cơ đường, tía bà già vẫn không rời mắt khỏi tôi. Bà ngồi giữa cắt sợi dây. Tôi xin thề tất cả nghe tiếng “xoạt” từ bên đó đường vọng sang. Nhì bà bạn còn lại cuộn đôi vớ to kếch xù lại, còn tôi chần chừ tự hỏi vớ ấy dành riêng cho ai: khiếp Kông giỏi yêu quái vĩ đại mình đầy lông lá.Bác tài nổ máy. Một đám sương xám phụt ra từ bộ động cơ xe chở khách. Cả cái xe rung bựa bật, tiếng thiết bị lại nổ giòn.Hành khách hàng reo lên mừng rỡ.Vụt to gan lớn mật chiếc mũ mượt vào vô lăng, bác bỏ tài khoái chí:- gồm thế chứ. Mời bà con lên xe cộ đi.Vừa chạm chân lên sàn xe, tôi tự dưng choáng váng như thể bị cảm nắng.Trông Grover cũng không rộng gì. Nó run chũm cập, nhị hàm răng va sát vào nhau lách cách.- Grover này?- Gì cơ?- bên cạnh đó cậu cất tớ chuyện gì thì phải?Nó gửi ống tay áo lên lau trán:- Percy, dịp nãy cậu thấy gì sống tiệm trái cây?- À, lại ba bà già đó. Họ gồm gì nhưng mà cậu hại thế? dĩ nhiên họ rất khác cô... Dodds đâu nhỉ?Nhìn khía cạnh Grover thật khó đoán câu trả lời, nhưng có điều tôi biết chắc tía bà ở tiệm hoa trái còn kinh hãi hơn cô Dodds gấp những lần. Nó bảo:- Thì cứ nhắc xem cậu nhận thấy những gì.- Bà ngồi giữa lấy kéo thái sợi chỉ dây.Grover nhắm xay mắt, tai nó huơ huơ như làm cho dấu thánh cơ mà không phải. Vệt của Grover truyền thống hơn vết thánh nhiều.- Vậy, cậu thấy bà ta cắt chỉ dây.- Ừ. Thì sao?Miệng hỏi cụ nhưng trong trái tim tôi biết chính là chuyện nghiêm trọng.Grover gặm ngón tay cái, miệng lẩm bẩm:- Thế này không được. Tớ không muốn kết viên như lần vừa rôi.- Lần vừa rồi?- Sao lúc nào thì cũng là lớp sáu thế. Không có ai qua nổi lớp sáu cả.Tôi ban đầu phát hoảng do thấy Grover nói nhảm hoài:- Grover! Cậu huyên thuyên gì vậy?- lúc nào đến bến xe buýt, mang lại tớ đi cùng cậu về nhà. Cậu hứa đi.Yêu mong của nó nghe rất kỳ khôi mà lại tôi hẹn đại mang đến xong.- mê tín dị đoan vừa thôi, ông mãnh! hại điềm gở à?Grover ko trả lời.- Này, tớ mong hỏi về câu hỏi cắt dây vừa rồi. Nó ám chỉ có người sắp bị tiêu diệt hả cậu?Nó rầu rĩ nhìn tôi như thể vừa chọn chấm dứt loại hoa mà tôi mê thích nhất dùng để làm phủ lên thùng cho tôi vậy.