Tần thời Minh Nguyệt – Ôn Thế Nhân, Tướng Thanh Ngọa XáQuyển II – Bách bộ phi kiếm
Chương 08Thần Đô cửu cung
Ý định của Kinh Thiên Minh là bột phát, nó đi không chào ai, vừa hỏi vừa tìm, lúc đi lúc dừng. Cây cỏ dọc đường dần khô héo, gió đêm dần trở lạnh, bất tri bất giác, nó đã đi hơn một tháng, tiết trời đã sang thu. Thêm một bước, thêm một ngày, Kinh Thiên Minh càng nản chí, càng mất hi vọng; dọc đường hỏi người ta, đừng nói là biết ve băng đỏ, hỏi núi Thần Đô họ cũng chỉ lắc đầu, bảo chưa từng nghe nói.
“Núi Thần Đô gì cơ? Chưa nghe bao giờ!” Hôm đó, Kinh Thiên Minh lại hỏi một lão nông đang gặt lúa, lão nông nọ nhễ nhại mồ hôi trán, vừa lấy khăn ướt vắt trên vai lau mặt vừa đáp: “Nhưng gần đây thì có ngọn núi Vu đấy cậu trẻ, cậu tuyệt đối không được đi lạc lên đó, núi Vu nọ là nơi phù thủy ở, người phàm không leo lên được đâu.”
Núi Thần Đô thì không tìm thấy, mà đồn đại về núi Vu thì mỗi người nói một kiểu, Kinh Thiên Minh đã nghe không biết bao nhiêu lần dọc đường đi, rằng trên núi Vu có phù thủy thần thông quảng đại cư ngụ, lệnh một tiếng có thể bảo cây biết đi, hoa biết bay, không phải nơi người phàm có thể lại gần; lão nông nọ hãy còn dông dài đủ thứ, Kinh Thiên Minh đã buông tiếng cảm ơn ỉu xìu xìu, quay người lê bước đi.
Continue reading →
Tần thời Minh Nguyệt – Ôn Thế Nhân, Tướng Thanh Ngọa Xá Quyển II – Bách bộ phi kiếm
Chương 07 Nhạc tiên bay bổng
Đêm ấy, Kinh Thiên Minh trằn trọc mãi không tài nào ngủ được, hôm nay là lần đầu tiên nó giao chiến với người ta từ khi bắt đầu tập võ, công phu tập luyện hàng ngày suốt mấy năm nay chẳng những hữu dụng mà còn không rơi vào thế hạ phong, tuy rằng lúc đánh có phần mù mờ không hiểu, song bây giờ nhớ lại lại thấy vừa mừng vừa sợ. Nó không đừng được, cứ tái hiện mãi trong đầu cảnh tượng đánh nhau quyết liệt với ba anh em Hắc Bạch Hoa lúc ban ngày, nằm trên giường mãi hai ba canh giờ sau mới chịu thiếp đi.
Đoan Mộc Dung thì ngủ đến nửa đêm chợt mở mắt tỉnh dậy; ngoài khu rừng trúc xanh xào xạc, đâu như có tiếng hát cực khẽ.
Đoan Mộc Dung mắt nhắm mắt mở trở mình xuống giường, khoác áo ngoài, khẽ chân đến cạnh cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một người con trai đứng dưới ánh trăng, tay áo phất phơ, mặt mày tuấn tú, miệng còn đang khe khẽ hát bài hát cô hay ngâm nga, song do người con trai hát nên có phần thêm trầm buồn:
“Này cỏ lan thu này mi vuSảnh đường tăm tắp mấy màu rủNày lá xanh xanh cành trăng trắngNgọt ngào thơm ngát say thân emNgười ơi người xứng người xinh đẹpMà sao mày nhíu mặt ưu sầu?”
Continue reading →
Tần thời Minh Nguyệt – Ôn Thế Nhân, Tướng Thanh Ngọa Xá Quyển II – Bách bộ phi kiếm
Chương 06 Lần đầu lộ bản lĩnh (phần II)
Ngoại thành Hoài Âm, sâu trong bóng cây dưới sườn núi, A Nguyệt đang ngồi đang ngồi tán dóc cùng ba đứa Kinh Thiên Minh, Lưu Tất, Hạng Vũ.
Tuy năm nay A Nguyệt và Hạng Vũ đều lên mười ba, nhưng Hạng Vũ rắn rỏi, trang phục đẹp đẽ, đi đâu cũng lộ ra khí chất quý phái, còn A Nguyệt mặc một cái áo bông cũ bỏ đi của Phục Niệm, dù nó đã dùng đai lưng quấn mấy vòng liền nhưng nhìn vẫn thùng thình muốn tuột đến nơi, càng nổi bật sự thấp bé của nó. Mỗi lần A Nguyệt nói chuyện đến lúc hào hứng, hai tay áo trông chẳng khác nào hai phiến quạt to tròn đang quạt gió.
Hơn hai năm trước, Hạng Vũ đã quyết định không tiếp tục đến học đường nghe người ta lải nhải, Lưu Tất có khuyên bảo thế nào cũng chỉ nói: “Ài, đọc sách viết chữ, không phải chỉ cần biết viết tên mình là đủ rồi sao?” Thứ duy nhất khiến nó thấy thú vị bây giờ chính là học võ cũng các võ sư. Vốn hôm nay Hạng Vũ hẹn ba đứa kia tới để xem đao báu nó vừa mới có.
“Giống Chim Non, anh mau lấy đao ra cho chúng tôi xem đi!” A Nguyệt thúc giục, Lưu Tất cũng lên tiếng phụ họa. Hạng Vũ giả vẻ thần bí, dùng dằng mãi mới chịu cởi bọc đồ, lấy ra một bả đao thoạt nhìn vô cùng thô kệch.
Continue reading →
Tần thời Minh Nguyệt – Ôn Thế Nhân, Tướng Thanh Ngọa Xá Quyển II – Bách bộ phi kiếm
Chương 06 Lần đầu lộ bản lĩnh (phần I)
Hai năm vội vã trôi qua, Kinh Thiên Minh đã mười lăm tuổi, thân thể cường tráng, khuôn mặt ngày càng giống Lệ Cơ, hiển nhiên là một thiếu niên khôi ngô. Hàng sáng tinh mơ, Cái Nhiếp vẫn dốc sức dạy nó hai thức Bách bộ phi kiếm — Nhất dĩ quán chi và Nhất liễu bách liễu.
Một ngày nọ, hai thầy trò chiếu lệ cũ, trời vừa sáng đã luyện kiếm trong sân. Cái Nhiếp ngắt một cái lá non trên cây đặt lên mũi kiếm của Kinh Thiên Minh, yêu cầu nó thi triển liền bốn phương pháp chấm, đè, nâng, kéo.
Kinh Thiên Minh khẽ gật đầu, kiếm Thanh Sương trong tay hơi nâng, phiến lá theo đó hất lên, chỉ thấy lá lượn trong không trung, bay xuống phía trước đột nhiên lại ra sau, vừa trái đã phải, chao liệng liên hồi nhưng luôn không rời mũi kiếm Thanh Sương nửa tấc. Ước chừng suốt một nén hương, phiến lá xanh đều nhảy múa trong không trung, nhưng chưa hề dính bụi đất. Nó đang dương dương tự đắc, Cái Nhiếp đột nhiên yêu cầu: “Đổi cung bộ<1>, tiến lên phía trước!”
Kinh Thiên Minh nghe sư phụ nói vậy, chân sải cung bộ một cách tự nhiên, song thân người vừa di chuyển lên phía trước, phiến lá bé nhỏ đang ở trên mũi kiếm đột nhiên có xu hướng rơi xuống vai trái nó, kiếm trước lá sau, Kinh Thiên Minh không nghĩ nhiều, lập tức vạch một hoa kiếm, chỉ bằng một động tác, phiến lá lại trở về dưới sự khống chế của mũi kiếm.
Continue reading →
Tần thời Minh Nguyệt – Ôn Thế Nhân, Tướng Thanh Ngọa Xá Quyển II – Bách bộ phi kiếm
Chương 05Tám mạch khác kinh<1>
Vừa qua nửa đêm, bốn đứa Kinh Thiên Minh, A Nguyệt, Hạng Vũ, Lưu Tất tập hợp trước cửa nhà Đoan Mộc Dung, chuẩn bị xông vào nhà quỷ. Đêm ấy không trăng không sao, tối như đêm ba mươi, trên đường càng không nghe thấy tiếng người, cực kì quỷ dị, đến Kinh Thiên Minh cũng thấy đường phố quen thuộc ngoài cửa nhà mình bấy giờ thực làm người ta phát khiếp.
Mặt Lưu Tất nhăn nhó khổ sở, vẻ như sắp khóc đến nơi, môi trớt trớt run giọng: “Vì… Vì… Vì sao em cũng phải đến đây lần nữa cơ…”
A Nguyệt run môi, trả lời: “Mọi… Mọi người đều là… Bạn… Bạn tốt… Có phúc cùng hưởng có họa cùng… Cùng… Cùng…” Một chữ “chia” cuối cùng lại chẳng thể bật ra.
Xem thêm: Pin Sạc Dự Phòng Xmobile 9000 Mah Xmobile Y303, Sạc Dự Phòng X Mobile Y303 9000Mah
Continue reading →
Tần thời Minh Nguyệt – Ôn Thế Nhân, Tướng Thanh Ngọa Xá Quyển II – Bách bộ phi kiếm
Chương 04 Tình về nơi đâu
Giữa ruộng lúa xanh mướt, hai anh nông dân vác cuốc cày bừa, một trước một sau lật xới đập tơi thửa đất vốn phì nhiêu nay đã bạc màu, đột nhiên không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, thấy một cụm mây đen khổng lồ kéo tới đỉnh đầu, sấm từ phía tây rền vang từng hồi như đá lớn nối đuôi nhau rầm rầm lăn xuống dốc. Một trong hai người hoang mang nói: “Mau, mau thu dọn đồ về nhà!” Nói chưa hết lời, mưa giọt lớn bằng hạt đậu tương đã trút xuống, cả hai xách liềm cuốc chạy trối chết.
Trong căn nhà tranh cạnh ruộng lúa, có người ngồi cạnh bàn trà, chính là Vệ Trang. Y nhìn đăm đăm mấy chữ lớn Đoan Mộc Dung để lại trên tường, không tự nhận ra bản thân đang ngâm nga:
“Này cỏ lan thu này mi vuSảnh đường tăm tắp mấy màu rủNày lá xanh xanh cành tim tímNgọt ngào thơm ngát say thân emNgười ơi người xứng người xinh đẹpMà sao mày nhíu mặt ưu sầu?…”
Ngoài nhà, mưa như trút nước, tiếng mưa dần mau, Vệ Trang gần như không nghe ra mình đang hát gì, chỉ cảm thấy cơn đau đầu đứt quãng. Y ôm đầu đứng dậy, mân mê những con chữ trên tường, nói: “Đoan Mộc cô nương, cô xem, không phải tôi vẫn còn sống đây sao?”
Continue reading →
Tần thời Minh Nguyệt – Ôn Thế Nhân, Tướng Thanh Ngọa XáQuyển II – Bách bộ phi kiếm
Chương 03Nghiên mực song cửa<1>
“Thời Đại đạo thi hành, thiên hạ là của chung… Chọn kẻ có tài đức, dạy tin cậy hòa đồng… Nên người ta không chỉ yêu riêng cha mẹ mình, không chỉ yêu riêng con cái mình… Khiến kẻ già được cung phụng, trai tráng có chỗ dùng, trẻ con được nuôi lớn…<2>” Phục Niệm đứng giữa thư viện Mộc Đồng, hai mắt lim dim đọc thong thả, chính đang dạy học trò. Kể cũng lạ, bình thường Phục Niệm nói chuyện thì thú vị dí dỏm, nào có ai không thích nghe, đến lúc dạy học thì lời giảng lại khô khan nhạt nhẽo mất sạch cái vui trên đời. Trong tiếng đọc bài của Phục Niệm, mười đứa trẻ cùng lứa trong thư viện đã đứa thì ngủ, đứa thì gục từ lúc nào.
Trừ Phục Niệm ra, trong lớp chỉ còn hai người tỉnh táo, một là lớp trưởng Lưu Tất tính tình lanh lợi thích nhất là đọc sách, thầy đọc câu nào nó cũng lẩm nhẩm đọc thuộc lòng câu ấy; người còn lại chính là Kinh Thiên Minh, vì nó đang tập trung tinh thần nhòm ra ngoài cửa sổ.
Continue reading →
Tần thời Minh Nguyệt – Ôn Thế Nhân, Tướng Thanh Ngọa XáQuyển II – Bách bộ phi kiếm
Chương 02Mai danh ẩn tính
Đêm buông, nhà nông dân lẻ tẻ giữa hai bờ ruộng đã tắt đèn từ lâu. Trong bóng tối, gió bắc lùa biển lúa nhấp nhô, bông lúa thành sóng lăn tăn. Dọc theo con đường khúc khuỷu đầy đá vụn, một cô gái mặc váy thêu xanh đang bước tới.
“Ái ôi!” Cô gái áo xanh dừng bước, trách móc: “Thứ gì làm đau chân cô nương đây vậy?”
Cúi đầu nhìn, thì ra là một kẻ nằm ngang bên đường, ngực không phập phồng, miệng hơi căng, hai mắt trừng trừng, nhưng thân thể chưa cứng đờ, có lẽ mới chết không lâu.
Cô gái áo xanh vấp phải xác chết trong đêm tối mù, đã không sợ hãi lại còn ngồi xuống thò tay sờ nắn thi thể, giọng nói đậm chất phương Bắc cất lên, đếm: “Một, hai, ba… Ngực có chín cái lỗ to bằng nhau. Hừ! Đến thật là, đã giống hệt thì chỉ cần chọc một cái là đủ rồi mà?” Kẻ phơi thây trên đường chính là Hạ Hầu Ương trúng một chiêu Thảo trưởng oanh phi của Vệ Trang mà đi đời nhà ma. Đôi mày cô gái nhíu lại vẻ chán nản, thất vọng nói: “Ài, quá chán rồi.”
Continue reading →
Tần thời Minh Nguyệt – Ôn Thế Nhân, Tướng Thanh Ngọa XáQuyển II – Bách bộ phi kiếm<1>
Tóm tắt quyển trước
Kinh Kha và Lệ Cơ vốn là thanh mai trúc mã, nhưng sắc đẹp của Lệ Cơ kinh động thiên hạ, vua Tần hay biết, ép vua Tề dâng lên. Lệ Cơ bị bắt tới cung Tần mới hay trong người đang mang giọt máu của Kinh Kha; để bảo vệ huyết mạch của Kinh Kha, Lệ Cơ đành nương thân ở cung Tần. Kinh Kha mất Lệ Cơ, sa sút tinh thần, song gặp phải dị thú trên núi đã thông suốt tỉnh ngộ, luyện thành Kinh thiên thập bát kiếm. Xuân qua thu tới, trong cung Tần, Lệ Cơ sinh hạ con trai của Kinh Kha – Kinh Thiên Minh; vua Tần yêu cây yêu cả cành, cũng coi như con đẻ. Kinh Kha tiếp nhận trọng trách thích Tần do thái tử Đan nước Yên giao phó, mang thủ cấp tướng quân Phàn Ô Kì và bản đồ Đốc Cang dâng lên vua Tần, nhân cơ hội ám sát, song không biết việc thích Tần đã bị trưởng hộ vệ Vệ Trang thông cáo cho vua từ trước. Nhiệm vụ thất bại, Kinh Kha và Lệ Cơ cùng chết trong hoàng cung. Hàn Thân được hai người cậy nhờ, dẫn Kinh Thiên Minh chạy trốn. Vua Tần hạ lệnh truy sát đứa con yêu ngày trước, phái ra bốn đại hộ vệ Phong Lâm Hỏa Sơn ngày đêm truy đuổi. Nước Dịch lạnh căm, bên bờ sông Ô, sau một trận chiến giữa bụi lau sậy, Hàn Thân bị Song Chùy Sơn trong bốn đại cao thủ ám sát, bỏ mình. May thay, Thiên hạ đệ nhất kiếm Cái Nhiếp kịp thời tới nơi, thi triển Bách bộ phi kiếm hạ toàn bộ bốn đại cao thủ, Kinh Thiên Minh mới tạm thoát nạn, song Cái Nhiếp cũng bị thương rất nặng sau trận chiến. Cuộc truy sát của vua Tần không vì vậy mà gián đoạn. Nguyện vọng của cố nhân, phó thác của kẻ đã ngã, đêm trường quạnh quẽ, tình xưa chẳng diệt, Cái Nhiếp đưa con của người xưa – Kinh Thiên Minh – tới biên cảnh nước Yên, đi về nơi vô định…
Chương 01 Dưới hoa tử đằng
Thịnh nhất đất Tần, chính là Hàm Dương núi trải sông bọc, ngàn dặm thành trì kiên cố; ấy còn quán rượu lớn nhất trong thành Hàm Dương có một cái tên Phù Phong lâu cực kì tao nhã, trên cửa hiên có khắc hai chữ triện Phù Phong, chính là thủ bút của Lí Tư, bậc thầy thư pháp của kinh thành.
Lầu Phù Phong xây sát sông Vị, là kiến trúc nhà lầu hiếm thấy trong thành Hàm Dương. Từ trên lầu ngắm ra, sông Vị cuồn cuộn về phía Nam, núi Tông san sát hướng phía Bắc. Một quán rượu nho nhỏ thôi, đã có thể thu hết non sông nước Tần vào tầm mắt.
Khi ấy, chỉ có một người khách khuôn mặt xương gầy, phảng phất phong độ của người trí thức ở trên lầu hai rộng rãi. Nếu không có thanh kiếm báu đặt ngang trên bàn, nào ai nhận ra y chính là trưởng hộ vệ bên người Tần vương Doanh Chính – Vệ Trang.
Continue reading →
Tên gốc: 秦时明月 (Tần thời Minh Nguyệt<1>)Tác giả: Ôn Thế Nhân, Tướng Thanh Ngọa XáDịch: Văn VănTình trạng truyện: Hoàn thành (8 quyển)Tình trạng dịch: Quyển II, đang tiến hành (tốc độ chậm)
TẦN THỜI MINH NGUYỆTLời tựa: Cầm kiếm theo đuổi ước mơ (Ôn Thế Nhân)
Tôi thích nghe người lớn nói về võ hiệp từ nhỏ, đọc truyện tranh võ hiệp là thú tiêu khiển chủ yếu thời đi học tiểu học. Đầu năm 1960, tôi lên trung học cơ sở, gần như cả lớp bắt đầu đọc tiểu thuyết võ hiệp; Đài Loan khi ấy chính trong thời kì tiểu thuyết võ hiệp đạt đến đỉnh cao, tác gia và tác phẩm võ hiệp nhiều không kể xiết. Ban đầu là khi tan học hoặc được nghỉ, mọi người lập tức tới “báo danh” ở cửa hàng cho thuê truyện võ hiệp, về sau đọc riết thành nghiện, đi học cũng bỏ trong cặp rất nhiều truyện võ hiệp mang đến đọc, nhớ có một lần bị giáo viên phát hiện, còn bị phạt đứng tập thể cả một buổi chiều.
Thời ấy có rất nhiều tác gia viết võ hiệp, những người tương đối nổi tiếng như Tư Mã Linh, Ngọa Long Sinh, Gia Cát Thanh Vân, Thượng Quan Đỉnh, Tiêu Dật, Mộ Dung Mĩ là chúng tôi tương đối hay đọc. Sau này, Kim Dung đúc kết tinh hoa từ thế hệ họ, cũng gắn truyện với niên đại lịch sử và bối cảnh nhân vật; vì thế, giới tiểu thuyết võ hiệp tới thời đại ông gần như đã định được người đứng đầu.
Continue reading →
1. Xin đừng lấy gì mang ra ngoài, hãy dùng nút Reblog hoặc dẫn link để chia sẻ giúp chúng mình.
2. Quốc ngữ ngoại ngữ vô tư, tán dóc ẩu đả thoải mái, chỉ nói trước nhà chúng mình dị ứng ngôn ngữ ngoài hành tinh đấy. Đừng dùng teencode, đừng nói thay QuickTranslator, cũng đừng ta nàng tỉ muội nha.
3. Thắc mắc về cách phiên âm tên A Lan Nhã, Cơ Hành, Yên Trì Ngộ và Thiếu Quán xin xem theo đường dẫn.
4. Chúng mình bị thèm đá. Nhớ để lại đá cho chúng mình có động lực quét dọn ổ :3 Không thích tặng đá công khai thì chuyển phát qua Hộp thư cho chúng mình cũng được, sẽ có người kí nhận ngay :3